1. Quan niệm về linh hồn của Giáo Hội Công Giáo
- Trong Thánh Kinh, từ linh hồn thường chỉ sự sống con người hoặc toàn bộ nhân vị. Nhưng, từ đó cũng chỉ cái thâm sâu nhất trong con người, giá trị nhất trong con người, nhờ đó con người là hình ảnh của Thiên Chúa một cách đặc biệt hơn: linh hồn là nguyên lý tinh thần trong con người (x. GLCG 363).
- Sự thống nhất xác hồn thâm sâu đến độ linh hồn phải được coi là mô thể của thân xác, nghĩa là nhờ linh hồn thiêng liêng mà thân xác, vốn được cấu tạo bằng vật chất, là một thân xác nhân linh và sống động, tinh thần và vật chất nơi con người không phải là hai bản tính được nối kết lại, nhưng sự kết hợp của chúng tạo thành một bản tính duy nhất (x. GLCG 365).
- Tất cả mọi người, được tạo dựng theo hình ảnh của Thiên Chúa duy nhất, được phú ban một linh hồn có lý trí như nhau, nên có cùng một bản tính và cùng một nguồn gốc…mọi người đều được hưởng cùng một phẩm giá (x. GLCG 1934).
2. Suy tư
- Theo Kinh Thánh và Giáo lý Công giáo, sau khi chết mỗi người đã thể theo tội phúc mà bị phán xét, số nhận như vậy là được cố định vĩnh viễn đời đời (x. GLCG 1021), và đi vào chốn dành cho mình rồi, sao còn có thể làm cô hồn bơ vơ vất vưởng đi lang thang đây đó được nữa?
- Theo Giáo Lý, Thiên Chúa dựng nên mỗi con người là một hữu thể gồm linh hồn và thể xác, thành một bản vị tự lập, tự chủ, có tự do, bất khả xâm phạm (inviolabilité) bất khả thâm nhập (impénétrabilité). Bởi tính bất khả xâm phạm và bất khả thâm nhập này, không ai có thể nhập vào người khác được.
- Vậy theo lý luận của một số nhà thần học, thì chỉ còn các ác thần, quỉ, vốn là thần linh nhưng đã phản nghịch lại Thiên Chúa và muốn hủy hoại kế hoạch của Thiên Chúa, là kẻ thù ghét tuông hạnh phúc loài người mới bất kể tự do, tự chủ của con người, nghĩa là bất kể họ có muốn hay không muốn - cứ xâm nhập họ, có thể không có lý do gì, có thể do bùa ngải của Thầy bùa, pháp thuật…
- Thường nó không bao giờ tự nhận mình là Satan hay quỉ, mà nó mạo tên người nọ người kia, có khi nó còn dám giả làm thiên thần, hay các thần lành, Đấng Thánh nào đó… để cho người đời đừng sợ và dễ tin nó, nhiều khi còn ban ra những lời rất tốt lành, đạo dức, hoặc thi ân giáng phúc, làm những điềm thiêng dấu lạ, thậm chí có khi chữa lành bệnh, khiến cho chúng ta, nếu thiếu cảnh giác sẽ dễ bị xiêu lòng, bị phỉnh gạt, lầm tưởng nó là hồn người hiện về hay ngôn sứ của Thiên Chúa. Dù nó mạo nhận là ai đi chăng nữa, thì hễ “nhập xác” bất hợp pháp thì chắc chắn chỉ Satan, bè lũ satan, quỉ dữ bộ hạ của nó vốn là thần linh dữ mới làm.
- Như vậy, việc “gọi hồn người chết” cũng có thể được xem xét dưới nhiều khía cạnh:
- Trong Thánh Kinh, từ linh hồn thường chỉ sự sống con người hoặc toàn bộ nhân vị. Nhưng, từ đó cũng chỉ cái thâm sâu nhất trong con người, giá trị nhất trong con người, nhờ đó con người là hình ảnh của Thiên Chúa một cách đặc biệt hơn: linh hồn là nguyên lý tinh thần trong con người (x. GLCG 363).
- Sự thống nhất xác hồn thâm sâu đến độ linh hồn phải được coi là mô thể của thân xác, nghĩa là nhờ linh hồn thiêng liêng mà thân xác, vốn được cấu tạo bằng vật chất, là một thân xác nhân linh và sống động, tinh thần và vật chất nơi con người không phải là hai bản tính được nối kết lại, nhưng sự kết hợp của chúng tạo thành một bản tính duy nhất (x. GLCG 365).
- Tất cả mọi người, được tạo dựng theo hình ảnh của Thiên Chúa duy nhất, được phú ban một linh hồn có lý trí như nhau, nên có cùng một bản tính và cùng một nguồn gốc…mọi người đều được hưởng cùng một phẩm giá (x. GLCG 1934).
2. Suy tư
- Theo Kinh Thánh và Giáo lý Công giáo, sau khi chết mỗi người đã thể theo tội phúc mà bị phán xét, số nhận như vậy là được cố định vĩnh viễn đời đời (x. GLCG 1021), và đi vào chốn dành cho mình rồi, sao còn có thể làm cô hồn bơ vơ vất vưởng đi lang thang đây đó được nữa?
- Theo Giáo Lý, Thiên Chúa dựng nên mỗi con người là một hữu thể gồm linh hồn và thể xác, thành một bản vị tự lập, tự chủ, có tự do, bất khả xâm phạm (inviolabilité) bất khả thâm nhập (impénétrabilité). Bởi tính bất khả xâm phạm và bất khả thâm nhập này, không ai có thể nhập vào người khác được.
- Vậy theo lý luận của một số nhà thần học, thì chỉ còn các ác thần, quỉ, vốn là thần linh nhưng đã phản nghịch lại Thiên Chúa và muốn hủy hoại kế hoạch của Thiên Chúa, là kẻ thù ghét tuông hạnh phúc loài người mới bất kể tự do, tự chủ của con người, nghĩa là bất kể họ có muốn hay không muốn - cứ xâm nhập họ, có thể không có lý do gì, có thể do bùa ngải của Thầy bùa, pháp thuật…
- Thường nó không bao giờ tự nhận mình là Satan hay quỉ, mà nó mạo tên người nọ người kia, có khi nó còn dám giả làm thiên thần, hay các thần lành, Đấng Thánh nào đó… để cho người đời đừng sợ và dễ tin nó, nhiều khi còn ban ra những lời rất tốt lành, đạo dức, hoặc thi ân giáng phúc, làm những điềm thiêng dấu lạ, thậm chí có khi chữa lành bệnh, khiến cho chúng ta, nếu thiếu cảnh giác sẽ dễ bị xiêu lòng, bị phỉnh gạt, lầm tưởng nó là hồn người hiện về hay ngôn sứ của Thiên Chúa. Dù nó mạo nhận là ai đi chăng nữa, thì hễ “nhập xác” bất hợp pháp thì chắc chắn chỉ Satan, bè lũ satan, quỉ dữ bộ hạ của nó vốn là thần linh dữ mới làm.
- Như vậy, việc “gọi hồn người chết” cũng có thể được xem xét dưới nhiều khía cạnh:
* Khoa học : Có đúng như vậy không, hay chỉ là bị ám ảnh?
* Đạo lý : Chắc chắn là không được.
* Tâm lý: Gây ra những sợ hãi lo âu, và chắc hẳn là không lành mạnh.
* Tâm lý: Gây ra những sợ hãi lo âu, và chắc hẳn là không lành mạnh.
- Sở dĩ Giáo Hội cấm chuyện tiếp xúc với thế giới bên kia, thì lý do là vì con người có thể tiếp xúc được với những thế lực đen tối (occulte). Giáo Hội cấm vì chuyện đó quá nguy hiểm cho con người yếu đuối.
- Giáo Hội cấm chiêu hồn hay những thứ liên hệ khác với bùa ngải. Có thể cấm vì lý do nguy hiểm, bởi để làm được điều đó thì chỉ có Chúa và quỷ mới làm được! Mà ta không nên chơi với quỷ.
Nhóm Thần học luân
lý
Ủy Ban Giáo Lý Đức Tin
Ủy Ban Giáo Lý Đức Tin
Nguồn: www.giaolyductin.net
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét