Thứ Bảy, 20 tháng 3, 2021

PHỤNG VỤ LỜI CHÚA - CHÚA NHẬT V MÙA CHAY NĂM B.

 


PHỤNG VỤ LỜI CHÚA - CHÚA NHẬT V MÙA CHAY NĂM B. Xin xem bài chia sẻ bên dưới.



BẢN VĂN CÁC BÀI ĐỌC –  Nguồn: UBPT/HĐGMVN ấn bản năm 1973

BÀI ÐỌC I: Gr 31, 31-34

“Ta sẽ ký kết giao ước mới và Ta sẽ không còn nhớ tội lỗi nữa”.

Trích sách Tiên tri Giêrêmia.

Chúa phán: “Ðây tới ngày Ta ký kết giao ước mới với nhà Israel và nhà Giuđa, giao ước này không giống như giao ước Ta đã ký kết với tổ phụ của chúng trong ngày Ta cầm tay chúng dắt ra khỏi đất Ai-cập; giao ước ấy chính chúng đã phản bội, mặc dầu Ta thống trị chúng”. Chúa phán: “Ðây là giao ước Ta sẽ ký kết với nhà Israel sau những ngày đó. Ta sẽ đặt lề luật của Ta trong đáy lòng chúng, và sẽ ghi trong tâm hồn chúng; Ta sẽ là Chúa của chúng, và chúng sẽ là dân của Ta”. Chúa phán: “Người này sẽ không còn phải dạy người nọ, anh sẽ không còn phải dạy em rằng: “Ngươi hãy nhìn biết Chúa”, vì mọi người từ nhỏ chí lớn đều nhìn biết Ta, vì Ta sẽ tha tội ác của chúng, và sẽ không còn nhớ đến tội lỗi của chúng”.

Ðó là lời Chúa.

Ðáp Ca: Tv 50, 3-4. 12-13. 14-15

Ðáp: Ôi lạy Chúa, xin tạo cho con quả tim trong sạch (c. 12a).

Xướng: Lạy Chúa, nguyện thương con theo lòng nhân hậu Chúa, xoá tội con theo lượng cả đức từ bi. Xin rửa con tuyệt gốc lỗi lầm, và tẩy con sạch lâng tội ác.

Xướng: Ôi lạy Chúa, xin tạo cho con quả tim trong sạch, và canh tân tinh thần cương nghị trong người con. Xin đừng loại con khỏi thiên nhan Chúa, chớ thu hồi Thánh Thần Chúa ra khỏi con.

Xướng: Xin ban lại cho con niềm vui ơn cứu độ, với tinh thần quảng đại, Chúa đỡ nâng con. Con sẽ dạy kẻ bất nhân đường nẻo Chúa, và người tội lỗi sẽ trở về với Ngài.

BÀI ÐỌC II: Dt 5, 7-9

“Người đã học vâng phục và đã trở nên căn nguyên ơn cứu độ đời đời”.

Trích thư gởi tín hữu Do-thái.

Khi còn sống ở đời này, Chúa Kitô đã lớn tiếng và rơi lệ dâng lời cầu xin khẩn nguyện lên Ðấng có thể cứu Người khỏi chết, và vì lòng thành tín, Người đã được nhậm lời. Dầu là Con Thiên Chúa, Người đã học vâng phục do những đau khổ Người chịu, và khi hoàn tất, Người đã trở nên căn nguyên ơn cứu độ đời đời cho tất cả những kẻ tùng phục Người.

Ðó là lời Chúa.

Câu Xướng Trước Phúc Âm: Ga 12, 26

Chúa phán: “Ai phụng sự Ta, hãy theo Ta, và Ta ở đâu, thì kẻ phụng sự Ta cũng sẽ ở đó”.

PHÚC ÂM: Ga 12, 20-33

“Nếu hạt lúa mì rơi xuống đất thối đi, thì nó sinh nhiều bông hạt”.

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan.

Khi ấy, trong số những người lên dự lễ, có mấy người Hy-lạp. Họ đến gặp Philipphê quê ở Bêtania, xứ Galilêa, và nói với ông rằng: “Thưa ngài, chúng tôi muốn gặp Ðức Giêsu”. Philip-phê đi nói với Anrê, rồi Anrê và Philipphê đến thưa Chúa Giêsu. Chúa Giêsu đáp: “Ðã đến giờ Con Người được tôn vinh. Quả thật, quả thật, Ta nói với các con: Nếu hạt lúa mì rơi xuống đất mà không thối đi, thì nó chỉ trơ trọi một mình; nhưng nếu nó thối đi, thì nó sinh nhiều bông hạt. Ai yêu sự sống mình thì sẽ mất, và ai ghét sự sống mình ở đời này, thì sẽ giữ được nó cho sự sống đời đời. Ai phụng sự Ta, hãy theo Ta, và Ta ở đâu, thì kẻ phụng sự Ta cũng sẽ ở đó. Ai phụng sự Ta, Cha Ta sẽ tôn vinh nó. Bây giờ linh hồn Ta xao xuyến, và biết nói gì? Lạy Cha, xin cứu Con khỏi giờ này. Nhưng chính vì thế mà Con đã đến trong giờ này. Lạy Cha, xin hãy làm vinh danh Cha”. Lúc đó có tiếng từ trời phán: “Ta đã làm vinh danh Ta và Ta còn làm vinh danh Ta nữa”. Ðám đông đứng đó nghe thấy và nói đó là tiếng sấm. Kẻ khác lại rằng: “Một thiên thần nói với Ngài”. Chúa Giêsu đáp: “Tiếng đó phán ra không phải vì Ta, nhưng vì các ngươi. Chính bây giờ là lúc thế gian bị xét xử, bây giờ là lúc thủ lãnh thế gian bị khai trừ và khi nào Ta chịu đưa lên cao khỏi đất, Ta sẽ kéo mọi người lên cùng Ta”. Người nói thế để chỉ Người phải chết cách nào.

Ðó là lời Chúa.

HẠT LÚA ĐƠM BÔNG CÁNH ĐỒNG RẠNG RỠ

(Suy niệm Tin Mừng Ga 12, 20-33 - CN tuần V MC B)

M. Lasan Châu Sơn

 

Khi nhìn thấy đồng lúa chín vàng, chúng ta ít khi nghĩ đến những hạt lúa đã phải nát tan đi, để dâng cho đời những cây lúa trĩu hạt. Lời Chúa tuần này nhắc nhớ chúng ta về một chân lý tự nhiên: “Nếu hạt lúa gieo vào lòng đất mà không chết đi thì nó vẫn trơ trọi một mình; còn nếu chết đi, nó mới sinh được nhiều hạt khác”. Có lẽ không riêng gì hạt lúa, đây là định luật chung cho hệ thực vật, động vất và cả con người. Chúng ta thường nghĩ chết đi, tan biến đi là thiệt thòi, là mất mát, nhưng có thực là như vậy không?

Mùa Xuân năm ấy, có hai hạt giống nằm cạnh nhau trong thửa đất màu mỡ. Hạt giống thứ nhất hăng hái nói: “Tôi muốn mọc lên! Tôi muốn cắm rễ sâu xuống lòng đất, và đâm chồi xuyên qua lớp đất cứng bên trên. Tôi muốn vươn lên những búp non mơn mởn như những lá cờ loan báo mùa xuân đã đến… Tôi muốn cảm nhận hơi ấm của mặt trời mơn man trên mặt và hơi nước mát lạnh của sương mai trên những cánh hoa”. Và nó đã mọc lên xanh tốt.

Hạt giống thứ hai tự nhủ: “Mình sợ lắm! Nếu cắm rễ xuống đất, mình chẳng biết sẽ gặp gì trong lòng đất tối tăm. Nếu mình tìm đường xuyên qua lớp đất cứng bên trên, biết đâu những chồi non yếu ớt của mình sẽ bị thương tổn… Làm sao mình có thể cho búp non xòe lá khi một chú sâu đang chờ sẵn để xơi tái đọt lá xanh non? Và nếu mình nở hoa, một em bé có thể nhổ đứt mình lên! Không, tốt hơn mình nên đợi cho đến lúc an toàn hơn”. Và nó tiếp tục đợi chờ… Một sáng đầu xuân, cô gà mái bới đất kiếm ăn đã thấy hạt giống đang nằm chờ. Cô tiến lại. Hạt giống sợ hãi kêu van. Nhưng hỡi ôi, cô mổ lấy, nuốt ngay.

Chúng ta hãy tự hỏi mình đang là hạt giống nào trong hai loại hạt giống trên?

Đã là hạt giống thì dĩ nhiên phải thối chết đi mới đâm chồi, lớn lên thành cây, rồi mới đơm hoa kết trái, mục nát đi mới sinh được nhiều bông hạt. Nếu hạt giống gieo xuống đất cứ nằm trơ trơ trên mặt đất sẽ chẳng ích lợi gì. Qua hình ảnh hạt lúa, Chúa Giêsu mạc khải cho những người Hy lạp đang muốn biết về thân phận của Ngài rằng: Ngài sẽ phải tan nát trong cuộc khổ nạn, từ đó đem lại ân cứu độ viên mãn cho nhân loại.

Vì thế cho nên, Chúa Giêsu quả quyết: “Ai yêu quý mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai coi thường mạng sống mình ở đời này, thì sẽ giữ lại được cho sự sống đời đời”. Lời khẳng định này gợi lên cho chúng ta một sự khó hiểu: chẳng lẽ chúng ta không được yêu quý chăm sóc mạng sống mình? Chẳng lẽ chúng ta phải coi thường mạng sống mà chính Chúa đã ban cho chúng ta hay sao? Không, câu nói của Chúa nhắm chỉ ra cho chúng ta phải hành động một cách dứt khoát; chọn Chúa, chọn sống trong Chúa chứ không phải cho các đam mê ở đời này. Dĩ nhiên, khi chọn sống trong Chúa chúng ta có thể bị mất đi những lợi lộc vui thú ở trần gian và có khi mất cả mạng sống vì trung thành với Chúa. Nhưng điều nghị lý ở đây là, cái mất vì Chúa thì lại là cái được, còn cái được ở đời này thì lại là cái mất đời đời.

Thực tế, có nhiều người dành cả cuộc đời để theo đuổi quyền lực, tiền bạc, tình cảm… nhưng mà kết cục ra sao? Một Hitle đạt đến tột đỉnh quyền lực nhưng chết trong thất vọng ê chề. Có những người sống chỉ bận tâm kiếm tiền, đến khi có nhiều tiền thì gia đình tan vỡ, con cái vướng vào tệ nạn xã hội. Lại có một số người mê đắm trong tình dục để rồi đi đến hận tình, giết người, nạo phá thai… Những người đó tưởng mình được nhiều thứ ở thế gian nhưng thực ra mất trắng. Ngược lại, ai chọn mất ở thế gian thì lại được đời đời.

Năm 1939, Đức Quốc Xã xâm chiếm Ba Lan, cha Maximialo Kolbe bị bắt vào ngày 17 tháng 2 năm 1941 và được giam trong trại tập trung Auschwitz, với số áo tù là 16670. Vào ngày 31 tháng 7 năm 1941, một tù nhân trốn thoát, vị sĩ quan bắt mười người khác phải chết thay, theo quy định của trại; một trong số tù nhân xấu số đó kêu van khóc lóc, vì còn mẹ già con thơ không ai nuôi dưỡng. Thấy cảnh tượng bi thảm này, cha Kolbe đã tự nguyện chết thay cho anh. Ngài bước ra khỏi hàng và nói: “Tôi muốn thế chỗ ông kia. Ông ấy còn có gia đình, vợ con”. Lập tức cha bị giam chung với chín tù nhân khác trong một hầm thật tăm tối, để cho chết dần chết mòn. Thay vì kêu than, cha Kolbe lại hát thánh ca tạ ơn Thiên Chúa và Đức Mẹ. Tám ngày sau (14.08.1941) chỉ còn bốn tù nhân sống sót. Và tên cai ngục đã chấm dứt cuộc đời của cha bằng một mũi thuốc độc chích vào cánh tay; xác cha được thiêu cháy vào ngày lễ Đức Mẹ Hồn Xác Lên Trời, Đấng mà cha hằng tôn sùng và yêu mến.

Thánh Giáo Hoàng Phaolô VI đã nâng cha Maximiliano Kolbe lên hàng chân phước vào ngày 17 tháng 10 năm 1971, và thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô II tôn phong ngài lên bậc thánh tử đạo vào ngày 10 tháng 10 năm 1982.

Nguyện xin Chúa giúp chúng con Mùa chay thánh này biết chết đi cho tội lỗi, tính ích kỷ hư hèn để đơm bông kết trái tình yêu Chúa và tha nhân. Amen

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét