PHÚC ÂM: Lc 16, 19-31 "Ngươi đã được sự lành, còn Ladarô gặp toàn sự khốn khổ".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng những người biệt phái rằng: "Có một nhà phú hộ kia vận toàn gấm vóc, lụa là, ngày ngày yến tiệc linh đình. Lại có một người hành khất tên là Ladarô, nằm bên cổng nhà ông đó, mình đầy ghẻ chốc, ước được những mụn bánh từ bàn ăn rớt xuống để ăn cho đỡ đói, nhưng không ai thèm cho. Những con chó đến liếm ghẻ chốc của người ấy. Nhưng xảy ra là người hành khất đó chết và được các Thiên Thần đem lên nơi lòng Abraham. Còn nhà phú hộ kia cũng chết và được đem chôn. Trong hoả ngục, phải chịu cực hình, nhà phú hộ ngước mắt lên thì thấy đàng xa có Abraham và Ladarô trong lòng Ngài, liền cất tiếng kêu la rằng:
" 'Lạy Cha Abraham, xin thương xót tôi và sai Ladarô nhúng đầu ngón tay vào nước để làm mát lưỡi tôi, vì tôi phải quằn quại trong ngọn lửa này'. Abraham nói lại: 'Hỡi con, suốt đời con, con được toàn sự lành, còn Ladarô gặp toàn sự khốn khổ. Vậy bây giờ Ladarô được an ủi ở chốn này, còn con thì chịu khốn khổ. Vả chăng, giữa các ngươi và chúng tôi đây đã có sẵn một vực thẳm, khiến những kẻ muốn từ đây qua đó, không thể qua được, cũng như không thể từ bên đó qua đây được'.
"Người đó lại nói: 'Đã vậy, tôi nài xin cha sai Ladarô đến nhà cha tôi, vì tôi còn năm người anh em nữa, để ông bảo họ, kẻo họ cũng phải sa vào chốn cực hình này'. Abraham đáp rằng: 'Chúng đã có Môsê và các tiên tri, chúng hãy nghe các ngài'. Người đó thưa: 'Không đâu, lạy cha Abraham, nhưng nếu có ai trong cõi chết hiện về với họ, thì ắt họ sẽ hối cải'. Nhưng Abraham bảo người ấy: 'Nếu chúng không chịu nghe Môsê và các tiên tri, thì cho dù kẻ chết sống lại đi nữa, chúng cũng chẳng chịu nghe đâu' ". Đó là lời Chúa.
Đó là lời Chúa.
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng những người biệt phái rằng: "Có một nhà phú hộ kia vận toàn gấm vóc, lụa là, ngày ngày yến tiệc linh đình. Lại có một người hành khất tên là Ladarô, nằm bên cổng nhà ông đó, mình đầy ghẻ chốc, ước được những mụn bánh từ bàn ăn rớt xuống để ăn cho đỡ đói, nhưng không ai thèm cho. Những con chó đến liếm ghẻ chốc của người ấy. Nhưng xảy ra là người hành khất đó chết và được các Thiên Thần đem lên nơi lòng Abraham. Còn nhà phú hộ kia cũng chết và được đem chôn. Trong hoả ngục, phải chịu cực hình, nhà phú hộ ngước mắt lên thì thấy đàng xa có Abraham và Ladarô trong lòng Ngài, liền cất tiếng kêu la rằng:
" 'Lạy Cha Abraham, xin thương xót tôi và sai Ladarô nhúng đầu ngón tay vào nước để làm mát lưỡi tôi, vì tôi phải quằn quại trong ngọn lửa này'. Abraham nói lại: 'Hỡi con, suốt đời con, con được toàn sự lành, còn Ladarô gặp toàn sự khốn khổ. Vậy bây giờ Ladarô được an ủi ở chốn này, còn con thì chịu khốn khổ. Vả chăng, giữa các ngươi và chúng tôi đây đã có sẵn một vực thẳm, khiến những kẻ muốn từ đây qua đó, không thể qua được, cũng như không thể từ bên đó qua đây được'.
"Người đó lại nói: 'Đã vậy, tôi nài xin cha sai Ladarô đến nhà cha tôi, vì tôi còn năm người anh em nữa, để ông bảo họ, kẻo họ cũng phải sa vào chốn cực hình này'. Abraham đáp rằng: 'Chúng đã có Môsê và các tiên tri, chúng hãy nghe các ngài'. Người đó thưa: 'Không đâu, lạy cha Abraham, nhưng nếu có ai trong cõi chết hiện về với họ, thì ắt họ sẽ hối cải'. Nhưng Abraham bảo người ấy: 'Nếu chúng không chịu nghe Môsê và các tiên tri, thì cho dù kẻ chết sống lại đi nữa, chúng cũng chẳng chịu nghe đâu' ". Đó là lời Chúa.
Đó là lời Chúa.
SUY NIỆM TIN MỪNG
VỰC THẲM NGÀN TRÙNG!
Câu Phúc Âm cứ ám ảnh tôi mỗi khi đọc lại Bài Tin Mừng này: "Giữa các ngươi và chúng tôi đây đã có sẵn một vực thẳm, khiến những kẻ muốn từ đây qua đó, không thể qua được, cũng như không thể từ bên đó qua đây được". Và tự nhiên một câu hỏi rất thường hiện lên: Tại sao lại có một hố sâu và vực thẳm ngàn trùng xa cách ấy? Ai có thể lấp đi cái hố sâu và vực thẳm ghê sợ này?
Chuyện của hố sâu và vực thẳm tuy là chuyện của người phú hộ và người nghèo mạt rệp Lazarô, nhưng cũng lại là câu chuyện của vô số con người hiện diện trên trái đất thuộc về hai loại người đó. Thân phận và cuộc sống cùng với cách sống của họ đã tạo ra cái hố sâu và vực thẳm muôn trùng. Tuy nhiên hậu qủa dành cho người phú hộ xem ra qúa khủng khiếp và có vẻ bất công, bởi chỉ vì ông ta là phú hộ và hình như chưa bao giờ buông lời thóa mạ kẻ nghèo mạt rệp Lazarô trước cổng nhà ông! Thế thì từ đâu lại đưa đến hai thái cực ngăn cách bằng vực thẳm muôn trùng?
Đọc kỹ lại Bài Phúc Âm, tôi tin có rất nhiều người không tán thành kiểu lý luận kể trong câu chuyện để sinh ra kết qủa và hậu qủa cho hai cuộc sống. Nhưng đó là chuyện của con người. Còn chuyện của Thiên Chúa lại khác. Chúng ta nhớ lại tất cả mọi người đều được Thiên Chúa là Cha dựng nên giống hình ảnh Ngài. Trước mắt Ngài kẻ giàu hay người nghèo đều là con cái Ngài. Hậu qủa hay kết qủa ở thế giới Thiên Chúa mà con người đạt được hay không là do họ chọn lựa, chứ không phải Thiên Chúa áp đặt. Hãy nghe Lời Chúa Giêsu: "Hỡi con, suốt đời con, con được toàn sự lành, còn Ladarô gặp toàn sự khốn khổ. Vậy bây giờ Ladarô được an ủi ở chốn này, còn con thì chịu khốn khổ". Lời Chúa Giêsu hơi giống quan niệm qủa báo của con người, nhưng thực ra không phải như vậy, bởi vì sự giàu có của người phú hộ không bao giờ lại là tội hay trở thành tội cả, và cả người phú hộ lẫn người ăn xin Lazarô đều được Chúa gọi là con. Điều khiến người phú hộ phải trầm luân là do chính cách chọn lựa cuộc sống của mình khi phớt lờ người chung quanh, mà đại diện là kẻ ăn xin nghèo khó Lazarô. Chính cách sống ích kỷ đã làm người giàu sơ cứng lương tâm và lòng thương xót đối với kẻ khác, và đã ngăn cách ông với tha nhân và với Thiên Chúa! Hãy thử nhìn bức tranh rất đối nghịch của hai cuộc sống:
"Một bên mặc toàn lụa là gấm vóc; bên kia rách rưới tả tơi thê thảm. Một bên ngày ngày yến tiệc linh đình; bên kia thì một mụn bánh rớt từ bàn ăn cũng không có. Một bên sống trong lầu đài sang trọng; bên kia nằm ăn xin ngấp ngoái trước cổng nhà giàu. Một bên như sống ở thiên đường ; còn bên kia như sống trong hỏa ngục trần thế!" Vì thế, cái làm nên tội của người phú hộ là thái độ nhắm mắt làm ngơ trước sự đau khổ của kẻ ăn xin Lazarô ở cổng nhà mình, cho dù chưa một lần nào la rầy hay đối xử thậm tệ người ăn xin. Và cổng nhà ông là sự làm ngơ tha nhân ấy cũng tượng trưng cho vực thẳm ngàn trùng ngăn cách ông với họ cả ở thế giới này lẫn thế giới thiên thu.
Chúng ta nhớ lại tư cách quản lý Kitô giáo ở Bài Tin Mừng tuần trước: đó là công việc của sự ban phát, chứ không phải của sự ích kỷ chỉ thu vào cho mình. Chính cách sống ích kỷ hưởng thụ và thu vào của người phú hộ đã đóng kín cửa Thiên Đàng dành cho ông ở kiếp sau: "Hỡi con, suốt đời con, con được toàn sự lành, còn Ladarô gặp toàn sự khốn khổ. Vậy bây giờ Ladarô được an ủi ở chốn này, còn con thì chịu khốn khổ".Tin Mừng cho chúng ta một cái nhìn rất công bằng: Hạnh phúc hay trầm luân đời đời là do cách sống và chọn lựa của chúng ta hôm nay.
Và cái hố sâu và vực thẳm ghê sợ ngàn trùng ấy chỉ có một người có thể lấp đi được: Đó là chính Chúa Giêsu Đấng Cứu Thế. Giữa con người bụi đất và Thiên Chúa toàn năng làm gì cho thể gặp nhau được. Nhưng Chúa Giêsu Kitô Con Thiên Chúa đã ra khỏi thế giới Thiên Chúa và nhập vào thân phận nhân loại, để san bằng đi cái vực thẳm muôn trùng, từ đó con người có thể gặp được Thiên Chúa trong Người.Chính Chúa Giêsu đã tặng cho nhân loại con đường gặp được Thiên Chúa qua cách sống cảm thông, chia sẻ, thứ tha và đi tìm những kẻ mang thân phận Lazarô trong toàn thể nhân loại từ đời này qua đời nọ cho đế tận thế, để đưa họ ngồi chung bàn tiệc thiên quốc với Thiên Chúa ngay tại gian trần. Họ không cần ngồi lê la ăn xin khát khao trước cổng Nhà Chúa, nhưng được nuôi dưỡng no thỏa bằng chính thức ăn hằng sống là Mình và Máu Người. Cũng chính Chúa Giêsu khi lặn lội đi tìm từng con chiên lạc là những người đau khổ và tội lỗi đã cho thấy mỗi con người đều là những nhân vị xứng đáng nhân phẩm làm con trước mặt Thiên Chúa.
Giờ đây chúng ta cảm nghiệm rõ hơn tại sao lại có cái hố sâu thăm thẳm ngàn trùng giữa Lazarô và người phú hộ. Tôi tin rằng tất cả chúng ta khi suy niệm Tin Mừng hôm nay, sẽ có cái nhìn của Chúa Giêsu về tình thương bao la của Thiên đối với con người và cụ thể là đối với chính mình, những người đang lê la ăn xin trong cuộc đời này; và cũng như Chúa Giêsu, chúng ta sẽ chọn cho mình cách sống quảng đại và luôn quan tâm đến anh chị em mình, nhất là những người đang cần đến chúng ta cả tinh thần lẫn vật chất, vì tất cả đều là con cái Chúa. Một cách sống như thế sẽ giúp chúng ta xóa đi được cái hố thẳm ghê sợ ngăn cách mình và anh chị em đồng loại ngay tại thế giới hôm nay.
Lm. Raphael Xuân Nguyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét