THƯƠNG CÀNG THƯƠNG.
Sáng đi chợ, tiện đường ghé mua mấy tô hủ tíu 2 tô. Vừa trong tiệm hủ tiếu ra thì thấy được người cần thấy trên chiếc xe lăn. Anh là "đối tượng" cần tìm mấy bữa nay. Thấy Anh mừng lắm !
Chạy xe lên ngang Anh. Dừng lại ! Tắt máy !
Rất vui khi gặp Anh, ngỏ với Anh rằng sẽ đặt mua cho Anh cây gậy 4 chân để khi Anh di chuyển tiện hơn. Khi ngỏ như vậy thì Anh mới nói là cây 4 chân đó Anh xài không được vì Anh đứng không được lâu. Thì ra sau xe lăn là cái ghế nhựa. Nó chính là phương tiện giúp Anh chống chọi khi di chuyển. Khi ai mua vé số thì Anh dừng lại ngồi xuống cho khỏe.
Chuyện là hôm nọ, đi ra đường thấy Anh lết lết trên cái ghế nhựa. Trong đầu nghĩ sẽ mua Cho Anh cây cậy, nào ngờ !
Anh yếu và không dùng được cây gậy nên chỉ dùng ghế ! Tính đưa Anh ít đồng nhưng thấy kỳ quá. Và rồi xin địa chỉ nơi Anh ở trọ để hôm nao ghé ! Ghé để trao chút gì đó tình người với anh chàng tật nguyền đây.
Vậy đó ! Hễ không ra đường thì thôi ! Ra đường thì lại thấy người bất hạnh. Mình, dù thế nào đi chăng nữa vẫn được may mắn hơn những mảng đời đó. Có gì đâu. Chung chia cho Anh chút gì đó trong tương lai cũng chỉ đó gọi là một chút gì đó gọi là.
Về đến nhà, lục lọi lại tấm hình chụp Anh. Thấy thương cho hoàn cảnh tật nguyền của Anh. Và, đâu đó hình ảnh của nhiều người tha phương cầu thực, bán vé số dạo ở Sài Gòn nay không còn được đi bán nữa thấy mà thương.
Cuộc đời ! Kẻ ăn không hết, kẻ lần không ra. Ấy vậy mà có nhiều người đã khép lòng lại.
Trong cơn đại dịch này, trong những ngày giãn cách thì chuyện bi đát nhất vẫn là câu chuyện của vật giá. Lợi dụng hoàn cảnh cấm cách di chuyển nên rồi có những người tìm cách trục lợi.
Nghĩ đến Anh, nhớ đến những con người nghèo cầm trên tay những tờ "may mắn" để tìm người trao để tìm chút gì đó sinh nhai sao đau lòng quá ! Biết bao giờ họ mới thoát khỏi cảnh ngộ này.
Nghèo đâu mà nghèo dữ vậy !
Chiều tối qua, bữa cơm cũng có gì là sang trọng đâu ! Khoanh cá chép và chút thịt luộc cuốn bánh tráng thôi mà, Cha Sở hỏi con bé con trọ học ở đây rằng thì là con về nhà có được bữa nào như vậy không thì con bé lặng lẽ lắc đầu.
Tôi hỏi tiếp về thức ăn. Bé nói lá khoai mì xào !
Vậy đó, trong các làng nghèo họ có gì ăn đâu. Dăm ba cái lá khoai mì vo lại xào và vài cọng rau bên vệ đường lấy nước làm canh thôi.
Trưa hôm nay, cơm đơn giản với con cá nhỏ kho và vài cọng cải. Ấy vậy mà là ngon lắm so với bữa ăn của người nghèo.
Làm sao có thể yên được khi quanh mình còn bao nhiêu người đói khổ. Thương và thương lắm cái Anh bán vé số tật nguyền kia.
Sáng Chúa Nhật XV TN
Lm. Anmai, CSsR
TB : Sáng hôm nay, Chúa sai các môn đệ ! Xin cho mỗi người chúng ta cũng hãy lên đường, lên đường để chia san chút gì đó gọi là cho những người kém may mắn. Chúc tụng Thiên Chúa vì trong Giêsu con Ngài, Thiên Chúa đã chọn ta. Mỗi chúng ta trong cơn đại dịch này hãy mở rộng vòng tay nhân ái với bao phận người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét